"Có kẻ treo thưởng tìm các ngươi bắt ta?"
Lâm Dương nghe tin này, cũng không nhịn được cười phá lên: "Sao lại thế? Nói ta nghe thử xem."
"Là một kẻ tên Ngôn Thiếu Khanh, đến từ Ngôn gia, một thế lực hạng nhất ở Thiên Khung Giới, là thanh mai trúc mã với Lý Tiểu Mạn."
Giọng Kinh Nghê truyền ra từ lệnh bài truyền tin.
"Hắn muốn ra mặt thay Lý Tiểu Mạn?"
Lâm Dương nhướng mày.
"Ban đầu thuộc hạ cũng nghĩ vậy, nhưng qua điều tra mới phát hiện hắn chỉ là một quân cờ của Ngôn gia.
Để tiếp cận Lý Tiểu Mạn, chuẩn bị cho kế hoạch thôn tính Dao Quang Thánh Địa trong tương lai."
Kinh Nghê bẩm báo.
"Ra là vậy, xem ra hắn tính cả ta vào kế hoạch rồi?"
Lâm Dương cười lạnh, hắn rất ghét cảm giác này:
"Nếu hắn đã trung thành với Ngôn gia như vậy, thì cứ để Ngôn gia biến mất đi."
"Thuộc hạ hiểu rồi, vậy Lý Tiểu Mạn thì xử trí thế nào?"
Kinh Nghê hỏi.
"Giết ả ngay thì quá hời cho ả rồi."
Lâm Dương thản nhiên nói.
"Kinh Nghê hiểu rồi, thuộc hạ sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa!"
Kinh Nghê cung kính đáp.
"Ừm, lui đi."
Lâm Dương gật đầu, ngắt liên lạc.
Tại Thiên Khung Giới.
Ngôn Thiếu Khanh đang truyền âm với phụ thân, cũng chính là Ngôn Chính Gia chủ Ngôn gia.
"Ra là vậy..."
Ngôn Chính gõ ngón tay lên mặt bàn: "Nói vậy, nếu lần này chúng ta giúp Lý Tiểu Mạn ép tên Lâm Dương kia nhận ả làm đồ đệ...
Thì đại kế thôn tính Dao Quang Tông của chúng ta sẽ tiến thêm một bước?"
"Đúng vậy."
Ngôn Thiếu Khanh gật đầu: "Ả đã hứa hẹn.
Nếu lần này Ngôn gia chúng ta ra tay, sau này đợi ả trở thành Tông chủ sẽ cho Ngôn gia chúng ta ba vị trí trưởng lão."
"Ừm..."
Ngôn Chính gật đầu: "Cũng được, vậy Dao Quang Tông có tự mình cử cao thủ không?"
"Đương nhiên, nhưng để cẩn thận, nên họ muốn chúng ta phối hợp, cùng cử một số cao thủ đi ép tên Lâm Dương kia."
Ngôn Thiếu Khanh cung kính nói: "Con thấy đây là một mối làm ăn chắc chắn có lời."
"Tốt lắm, vậy cứ thế mà làm, ta sẽ sắp xếp cao thủ Ngôn gia tham gia hành động lần này...
Hử? Các ngươi là ai!? Không..."
Lời truyền âm của Ngôn Chính đột ngột gián đoạn.
"Phụ thân? Phụ thân!!!"
Sắc mặt Ngôn Thiếu Khanh căng thẳng.
"Sao thế, Ngôn huynh?"
Lý Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn sang, có vẻ không hiểu.
"Phụ thân ta đột nhiên mất liên lạc, ta phải về Ngôn gia một chuyến, e là đã xảy ra chuyện..."
Ngôn Thiếu Khanh lòng dạ bất an, không còn vẻ tự tin bày mưu tính kế như trước.
Dù sao, tất cả sự tự tin của hắn đều đến từ gia tộc cường đại sau lưng!
"Cái gì!?"
Lý Tiểu Mạn lắc đầu: "Không thể nào? Ngôn gia được xem là thế lực cường đại trong số các thế lực hạng nhất cơ mà.
Sao có thể xảy ra chuyện gì được, huynh nghĩ nhiều rồi.
Để ta đi cùng huynh."
"Được."
Ngôn Thiếu Khanh không nói thêm lời nào, vội vàng bay về phía Ngôn gia.
"Vù vù..."
Không lâu sau, cuối cùng họ cũng tới được Ngôn gia.
Ngôn Thiếu Khanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sợ đến mức rơi thẳng từ trên tầng mây xuống, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như giấy: "Sao... sao có thể như vậy được!?"
Đầu óc Lý Tiểu Mạn cũng trống rỗng.
Thi thể cửu tộc Ngôn gia chất thành một ngọn núi nhỏ, toàn bộ tộc địa lặng ngắt như tờ, ngay cả một con ruồi cũng không thấy.
Tất cả kiến trúc đều hóa thành tro bụi, ngay cả đầu gà trong chuồng cũng bị chém rụng!
"Trời đất ơi, lòng đỏ trứng gà cũng bị đánh vỡ nát, giun đất trốn dưới đất cũng bị moi ra chém thành hai nửa!"
Lý Tiểu Mạn lắc đầu, quá thê thảm!
Dù là ả lòng dạ rắn rết, nhìn thấy cảnh này cũng kinh hồn bạt vía, cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng.
"Sao... sao có thể như vậy được!? Vừa rồi ta còn đang truyền âm với phụ thân mà!"
Ngôn Thiếu Khanh tìm thấy thi thể phụ thân trên đỉnh núi xác, mặt hắn trắng bệch, nỗi sợ hãi siết chặt lấy tim hắn.
"Ực..."
Lý Tiểu Mạn gật đầu, ả vừa rồi đi cùng nên đương nhiên biết điều này.
Từ lúc Ngôn Chính ngắt liên lạc đến khi họ về tới Ngôn gia, chỉ tốn khoảng thời gian một nén nhang.
Nói cách khác, kẻ ra tay chỉ dùng chưa tới một nén nhang đã xóa sổ hoàn toàn Ngôn gia khỏi thế gian này!
Đây phải là sức mạnh khủng bố đến mức nào?!
Sắc mặt Lý Tiểu Mạn trắng bệch: "Gần đây Ngôn gia các ngươi đã chọc phải sự tồn tại đáng sợ nào sao?"
"Không thể nào! Ngôn gia ta trước giờ luôn bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, sao có thể đi gây sự với cường giả nào được, trừ phi..."
Trong đầu Ngôn Thiếu Khanh lóe lên một tia sáng, hắn đột nhiên hiểu ra điều gì đó, kết hợp với những chuyện gặp phải hai ngày nay, một ý nghĩ hoang đường đến cực điểm nảy sinh trong đầu hắn...
"Là tên Lâm Dương kia làm!?"
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, nhìn về phía Lý Tiểu Mạn: "Đều tại ngươi, đồ tiện nhân này! Chọc phải sự tồn tại đáng sợ kia, mới khiến Ngôn gia ta bị diệt tộc!!!"
Lý Tiểu Mạn nhíu mày: "Nói bậy! Hắn làm sao có thể có thực lực cỡ đó?
Với lại, Ngôn Thiếu Khanh, ngươi chú ý thái độ khi nói chuyện với ta!
Ngươi bây giờ chỉ là một con chó mất chủ, còn ta là Thánh nữ cao quý của Dao Quang Thánh Địa!
Thân phận giữa ngươi và ta khác nhau một trời một vực, còn dám sủa bậy với ta như thế, đừng trách ta không nể tình xưa!"
"?????"
Đầu Ngôn Thiếu Khanh đầy dấu chấm hỏi, không dám tin nhìn Lý Tiểu Mạn.
Ngay từ đầu hắn đã biết Lý Tiểu Mạn không phải nữ nhân tốt lành gì, nhưng không ngờ ả lại độc ác đến thế.
Hắn vừa mới bị diệt tộc, nữ nhân này đã lập tức trở mặt!?
"Lý Tiểu Mạn, Ngôn gia ta bị diệt là vì ngươi! Sao ngươi dám nói ra những lời như vậy!?"
Ngôn Thiếu Khanh giận tím mặt.
"Ha ha, có phải vì ta hay không còn chưa biết đâu, ngươi gào cái gì?"
Lý Tiểu Mạn cười lạnh: "Đừng tưởng ta không biết ngươi tiếp cận ta chỉ để tìm cơ hội khống chế Dao Quang Tông.
Đồ tiểu nhân lòng dạ khó lường nhà ngươi!"
"Ngươi còn dám cắn ngược lại!?"
Ngôn Thiếu Khanh tức giận tột độ, lập tức rút kiếm, muốn lấy mạng Lý Tiểu Mạn.
Hắn là thiên kiêu cảnh giới Thiên Tôn nhất trọng, chiến lực siêu quần, muốn giết Lý Tiểu Mạn hoàn toàn không khó!
"Hừ."
Lý Tiểu Mạn lộ vẻ khinh thường, đột nhiên bộc lộ cảnh giới Thiên Tôn cửu trọng.
"Cái gì!? Ngươi vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ!?"
Ngôn Thiếu Khanh không dám tin, hắn tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh, không ngờ lại bị nữ nhân này lừa gạt!
"Ha ha, nếu ta không che giấu thực lực, sau này ngươi muốn thôn tính Dao Quang Tông, ta biết đối phó thế nào?"
Lý Tiểu Mạn cười nham hiểm: "Phí công ta gọi ngươi là huynh trưởng bao nhiêu năm, đồ đầu heo ngu ngốc nhà ngươi!
Giá trị duy nhất của ngươi bây giờ, chính là bị ta thôn phệ thiên phú, sau đó đi chết!"
Cảnh giới của Lý Tiểu Mạn hoàn toàn áp đảo Ngôn Thiếu Khanh, ả trực tiếp đánh hắn ngã xuống đất, chặt đứt tứ chi.
"Sở dĩ thiên phú của ta tuyệt đỉnh như vậy, là vì từ nhỏ ta đã có được một môn kỳ công, có thể thôn phệ thiên phú của kẻ khác để bồi bổ bản thân!"
Lý Tiểu Mạn cao ngạo nhìn xuống Ngôn Thiếu Khanh: "Ta đã lén lút thôn phệ không biết bao nhiêu thiên kiêu, mới có được danh hiệu Thánh nữ đệ nhất vạn cổ của Dao Quang Tông!
Ngươi có thể trở thành chất dinh dưỡng cho Nữ Đế tương lai là ta đây, nên tự hào mà chết đi!"
"Rắc rắc..."
Nói xong, ả một cước giẫm nát đầu Ngôn Thiếu Khanh, moi thiên cốt của hắn ra, ăn sống nuốt tươi.
"Không hổ là Thánh tử Ngôn gia, thiên cốt ăn giòn rụm, mùi vị rất ngon!"
Lý Tiểu Mạn hoàn toàn vứt bỏ lớp ngụy trang, sắc mặt âm trầm: "Chỉ là không ngờ tên Lâm Dương này lại khó đối phó như vậy.
Ngôn gia là hoàn toàn không trông cậy được nữa rồi, chỉ đành lừa đám lão già trong tông môn liều mạng giúp ta thôi."
Ả không hề có cảm giác gắn bó gì với tông môn, chỉ coi họ là công cụ để giúp mình mạnh lên mà thôi.
Đợi sau này ả khống chế được Dao Quang Tông, cũng sẽ hút cạn Dao Quang Tông từ bên trong, biến nó thành bàn đạp để ả mạnh hơn.
"Vù!"
Lý Tiểu Mạn bay thẳng lên, hướng về Dao Quang Tông...